bài thơ mê mẩn
MÊ MẨN
Trái tim đem nối vòm trời
Lách lau mê mẩn đẫm lời gió ru
Ôm chiều mê mẩn vơ vu
Tát sông cạn vớt lời ru uổng hoài
Mẩn mê đêm mẩn mê ngày
Lối chim mỏi lệch hướng bay cuối đường
Mẩn mê trèo nhánh yêu thương
Vói tay bẻ trái vô thường cầm ăn
Cắn vào nhoi nhói chân răng
Vết đau mê mẩn ngọn ngành tịch liêu
Vụng tay đứt một màu diều
Mẩn mê đứng nhớ bao điều sắp quên.
ĐCĐ