là nơi ta về
LÀ NƠI TA VỀ
Không còn mùa hạ để ai tiếc nữa
Dắt cơn mưa giã từ phố, về thôi
Em, thường khi vẫn ngồi tư thế đó
Gió bay qua chào lấy lệ, về thôi
Ta không ghé dòng sông đang bận bịu
Chở tháng tư mãi xuống chợ hoàng hoa
Cũng không dám làm phiền em thêm nữa
Bởi bên hiên tóc đã rũ, buông xòa
Ta trả lại màu phượng hồng vô nghĩa
Mấy bài thơ khập khiễng ví như ta
Nơi ta về hàng mộ hoang nghĩa địa
Mỗi đêm chờ mở tiệc gọi hồn ma
Sẽ suối thở khi mặt trời khuất nắng
Cỏ nằm mơ lúc trăng lặn sau đồi
Nơi ta chọn con người thường đi vắng
Sẽ loài sâu vẫn nhớ một làn môi …
Mùa hạ này đừng tiếc nữa, về thôi
ĐCĐ