nỗi buồn vô duyên
Sầu lên cho tới ngàn khơi,
Ai đâu ráo lệ, chưa lời nói ra .
Chiều nay tàn tạ hồn hoa,
Nhớ Thương Thương quá xót xa tâm bào!
Tiếng buồn đem trộn tiêu tao,
Bóng em chờn chợn trong bao nhiêu màu .
Nghe ai xé lụa mà đau,
Gió than niềm gió biết đâu hẹn hò!
Đừng ai để nói thương cho ...
Lỡ ra anh lạnh nhạt đền bù sao cam.
Chiều nay chẳng có mưa dầm,
Mình sao nước mắt lại đầm đìa tuôn?
Ồ ra lụy ngọc nôn nôn,
Có bao giờ biết nỗi buồn vô duyên!
(Cẩm Châu Duyên)