trăng gió lầu thơ
Hoa đèn càng tỏ nét càng say
Phổ ấy tay nào, hỡi ngón tay
Chuyện cũ mình toan ngờ kiếp trước
Tro tàn ai bỗng gợi chiều nay
Niềm thương ý nhạc mùa xa tắp
Bãi bể cồn dâu nỗi bấy chầy
Thôi nhé! mười lăm năm xí xóa
Lầu thơ trăng gió lại thơ ngây