trăng gió
Trăng khuya man mác gió tình
Cho đời rạo rực dáng hình trăng hoa
Cho lòng thảng thốt giao hòa
‘Châu về hợp phố’, kiếp xa xưa nào?
Bõ lạc nhau, dạt dào bỏng buốt
Mình tuy hai bỗng một mê hồn
Lửa yêu tê tái bồn chồn
Giao hồn tâm đắc, bỗng lòng bâng khuâng
Phút xuất thần, dọc ngang vực mắt
Tim chìm nghiêng, chao chất ngất rơi
Chặt ôm, hẫng hụt chơi vơi
Đá vang vách lạnh, vọng lời yến anh
Óng mượt eo, vị tình môi đậm
Thực hay mơ? mê mẩn ngỡ ngàng?
Trăng hoa thanh sắc bâng khuâng!
Nửa mùa trăng gió, đá lăn lóc đời
HUY DUNG