trăng gió (i)
Bởi say trăng nên biến thành kiếp gió
Trăng mọc trời đông, trăng lặn trời tây
Gió theo trăng suốt cả đoạn đường dài
Biết không biết, trăng vô tình xoay mãi
Vi vút, êm đềm, cuồng say, giông bão
Gió xua mây che khuất ánh trăng vàng
Gió nhắc cỏ cây hoa lá bên đàng
Hãy thức dậy và đón chào trăng đến
Gió im lìm giữ mặt hồ lặng sóng
Trăng soi gương, trăng và bóng làm duyên
Gió thổi nhẹ nếu trăng bỗng muộn phiền
Làm sóng gợn, trăng vui nhìn bóng múa
Rồi có những đêm trăng buồn đi mất
Gió thẫn thờ tìm khắp nẻo non sông
Cây rừng rung vì gió nhớ hóa giông
Biển theo gió, thả sóng thần làm bão
Sâu đáy biển tìm bóng trăng không thấy
Trả biển sóng thần, gió đến núi cao
Hỏi vách đá tìm trăng ở nơi nào
Và chợt hiểu cô đơn đời vách đá
Gió tìm trăng, đá im lìm đứng đợi
Trăng vô tình, trăng cứ đến rồi đi
Trăng vàng ơi ! trêu chi trái tim si
Cuồng như gió và khờ như vách đá
TTL