người khắc mộ bia
1990
Không biết tóc râu ông già trắng đến nhường kia
hay bụi đá li ti thời gian kết bám
sớm chiều lanh canh đục, chạm
đá cười ran từng chặp dưới tay ông
Một tấm bia, dăm hàng chữ vừa xong
đủ cả tuổi tên, cả quê hương bản quán
loáng thoáng gặp dăm ba người tăm tiếng
giữa ngổn ngang bia mộ xếp ơ hờ
Phả một quầng khói thuốc rẽ xanh lơ
ông già ngồi lặng phắc như pho tượng
mô hôi trĩu trên mi từng giọt nặng
những giọt mồ hôi vô danh rơi nhanh
"Cái thời này sao mà lắm tuổi tên
liệu rồi đá đâu làm bia cho xuể..."
ông già nói xong bật cười ha hả
hệt như tiếng cười của đá vô danh
Tôi nhập nhòa trong tiếng búa lanh canh
hì hục khắc tiếng cười như hoang tưởng
vụt thấy hiện lên tấm mộ bia sừng sững
ông già chưa kịp nghĩ tới, cho mình...