từ khi nguyệt hoá đá
      
      
      
      
        Từ lập địa trăng tròn rồi lại khuyết 
Bóng người đi sương tuyết phủ cô liêu 
Tan mộng ảo một đời buồn lịm chết 
Ta tìm ta quạnh quẽ giữa hoang chiều 
Trăng là nguyệt thuở tạo thiên gió lộng 
Tỏa ngút ngàn bỗng hóa đá vô tri 
Là vay mượn, Hằng Nga trêu thi khách 
Ánh dịu êm man mác trải xuân thì 
Cơn mưa hạ còn say nồng giấc ngủ 
Gió buông mình thổi nhẹ làn mây trôi 
Còn đâu đây dấu yêu giờ xa lạ 
Cành lá trúc ngẩn ngơ đứng giữa trời 
Sông lờ lững mãi trôi hoài không nghỉ 
Dòng đời vẫn hờ hững chảy không ngừng 
Tình vụn vỡ có bao giờ trở lại 
Kỷ niệm xưa còn lại chỉ hư không 
Từ khi nguyệt bỗng hóa đá vô tri !