ao ước
Chỉ bằng thơ em mới than mình nhớ
Chỉ bằng thơ em mới nói mình yêu
Chỉ bằng mắt mới dám nhìn tha thiết
Còn bằng lời chỉ dám gọi anh ơi !
Chiều hôm ấy trở về buồn da diết
Ngồi thẩn thờ như ụ đất rêu phong
Đến bao giờ em nắm được tay anh
Mặt đối mặt sao tình xa vạn lý
Không có anh, em buồn nguyên thế kỷ
Cả dòng sầu trổi từng nhịp bơ vơ
Nghe niềm đau trong ảo vọng mong chờ
Anh không đến ngõ hồn em hoang vắng
Phố thiếu anh đắm chìm trong hiu quạnh
Em thiếu anh như sa mạc cô liêu
Tình đơn phương, tình đã lỡ muôn chiều
Nghe tan nát như tiếng lòng đang khóc
Không hò hẹn khi nao mình sẽ gặp
Nếu mai nầy có trở lại trần gian
Em ước ao được hóa kiếp thân đàn
Anh dạo phiếm hát những đêm băng giá
Anh đâu biết với em anh là tất cả
Có ngai vàng cũng xin đổi tình anh
Dù một đời, dù một phút mong manh
Em vẫn thấy đã ôm tròn diễm mộng