hoang vắng
Như là kẻ si tình muôn thế kỷ
Yêu điên cuồng vô vọng một khối băng
Ta không hay tình đó đã trao lầm
Để gió núi, để mây ngàn cuộn mất
Ta bơ vơ trong nỗi buồn cô độc
Địa bàn ơi, sao đành bỏ ta đây
Trời muôn phương, với một trái tìm gày
Ta ngơ ngác biết tìm đâu ra hướng.
Thôi là hết những lâu đài ảo tưởng
Nửa cuộc đời đã nhận đắm trong mơ
Sầu lê thê, tan vỡ mộng không ngờ
Cho nuối tiếc đọng tràn qua đáy mắt
Có những buổi mưa giăng mờ trước mặt
Ta lặng nhìn nghe buốt giá tâm tư
Nỗi khổ nào hơn mối hận Tương Như
Trong thất vọng ta vẫn thầm ao ước
Không cung kiếm để trao tình đất nước
Chẳng lầu ngà để níu lại cánh chim
Ta làm sao xóa hết được ưu phiền
Ươm hạnh phúc cho nửa đời hoang vắng
Ray rứt mãi một niềm tâm sự đắng
Thân dạt dào như cỏ thiếu sương đêm
Tình tự xưa giờ nhạt vẽ tơ mềm
Thời hoa mộng đã chìm sâu trong dĩ vãng ...
Nguồn: VDN