ngại ngùng
Anh hỏi em
Sao khóc mãi khi cuộc tình đã mất
Sao vẫn buồn cho một thuở ái ân
Đắm say đi với hương vị tuyệt trần
Của ân ái mà anh nguyền dâng hiến
Em cúi mặt lặng yên
Anh đâu biết
Tình tự nào đã lịm chết từ lâu
Giờ trong em chỉ chan chứa một mầu
Mầu hiu quạnh như mùa đông băng giá
Bao nhung nhớ em gói tròn tất cả
Gởi người tình trong lần cuối nhớ nhung
Còn được gì ngoài hoang vắng mông lung
Vờn thất vọng với khổ đau man mác
Anh có đến như trùng dương bát ngát
Có cho em vẽ đẹp của tình yêu
Em sợ rồi
Những tan vỡ đã nhiều
Anh đừng đến như con thuyền viễn xứ
Bao năm tháng cuốn theo dòng lãng tử
Làm con tàu rồi biến lại sân ga
Em mỏi mòn trong ước vọng thiết tha
Được dừng bến
Và quên đi cái ngày xưa vô nghĩa