lời cuối
Anh,
Em không đến nữa,
Dù trong thơ, dù trong giấc mộng sầu
Chưa được yêu mà phải vội xa nhau
Bến Tương lạnh đôi bờ chưa bắt nhịp
Nghe đắng chát lên môi, buồn duyên kiếp
Tàn một đời vẫn ôm nỗi trái ngang
Người yêu ơi, còn biết nói gì thêm
Tình dang dở phải chăng là tình đẹp ?
Rồi mai đây trên nẻo đường băng tuyết
Em lại về theo lối mộng vân du
Nhớ thương nầy em biết gởi nơi đâu
Nhắn cùng gió hay nhờ mây chở đến ?
Từng ánh mắt, từng nụ cười, từng tiếng hát
Đã dìu em đi vào cõi đam mê
Từ quen anh, em không thấy tái tê
Về giăng mắt như những ngày xưa cũ
Em bơ vơ giữa đại dương phong vũ
Anh, chiếc phao, vạt sóng cuốn trôi xa
Thôi đành, xin trả lại cho César
Em chỉ giữ nơi em mầu kỷ niệm
Ước vọng cũ, lời nói yêu tắt lịm
Trên bờ môi của một kiếp đi hoang
Lại ra khơi với một mớ hành trang
Toàn nhung nhớ cho cuộc đời phiêu lãng
Rồi tất cả sẽ xuôi về dĩ vãng
Con đường xưa lại in vết chân ai
Dòng thời gian sẽ bôi xóa phôi phai
Trong ký ức tên em thành xa lạ