tình thơ
Tơ trời rạn vỡ hoàng hôn đổ
Vật vã cơn mê sóng đạp bờ
Gió bụi cuồng quay trơ sỏi đá
Trần trụi bên đời…Trái tim -Thơ
Thơ đến khi hồn ta héo khô
Ươm tình dệt mộng chốn bơ vơ
Tưới mát tâm hồn cho ta tỉnh
Tỉnh rồi say đắm …gối tay thơ…
Ta sẽ yêu nàng mãi Thơ ơi
Tình yêu ngôn ngữ vọng khắp trời
Hoa Xuân không thắm hơn mầu nhớ
Gió núi không mòn sắc hương Thơ
Biển đời sâu hiểm lắm Thơ ơi
Thương mến cùng ta có mấy lời
Ðông buồn hiu quạnh thêm hơi ấm
Khốn khó chung tình…Chớ buông lơi.
Vũ Kim Thanh