vỡ giấc chiêm bao
Ngẫm sự đời qua thơ
Lấm lem những khoảng trống
Đêm nghe tiếng đồng vọng
Ngỡ tắt tịt từ lâu
Đôi mèo hoang gọi nhau
Bạn tình ơi ơi hỡi !
Nhân danh cha...sám hối
Trước khi kịp hòai thai
Buông nỗi buồn khỏi vai
Thế gian như nhẹ hẫng
Ruột bông gòn màu trắng
Vỏ chết khô màu đen
Thao thức giữa màn đêm
Tiếng mèo hoang văng vẳng
Chuột cột mình hang tối
Chẳng chường bộ mặt ra
Mắt chó soi bóng ma
Gâu gâu in ỏi sủa
Mèo phá bỉnh im tiếng
Ha ha lại như không
Phơi ra cả nỗi lòng
Bà ban ngày phong kín
Phong ấn cõi vô minh
Vô thưởng cùng vô phạt
Công bằng đã chết ngạc
Qua kim số cán cân
Bao lọc lừa gian dối
Trong đêm đen. Trắng ngần !
Mẹ tôi phải mưu sinh
Gồng gánh tiến - cơm - áo
Giấc mơ như quả táo
Còn lủng lẳng trên cành
Đảng ban bố đặc ân
Những đứa con lầm lạc
Cất cao vút giọng hát
Mừng rơn ngày trở về
Chợ khuya ở vùng quê
Loét loe ngọn đèn nhỏ
Tung tăng điệu múa quái
Tranh giành tia sáng ma
Mong giấc ngủ an bình
Ru tôi vào chuỗi mộng
Thơ hóa xuống ba lá
Đưa tôi về dòng sông
Tuổi thơ trơ đầu trần
Bì bõm trong trưa vắng
Con ma da tằng hắng
Lóp ngóp trôi lên bờ
Nhành bông súng chơ vơ
Nằm giữa đầm ao rộng
Nước thả mình mêng mông
Bác tôi cười rạng rỡ
Ôi lòai hoa mắc cở
Mang cái tên yêu kiều
Như tấm gương phản chiếu
Phận gái mình. Hồ như?
Ta nghiêng ngã ngất ngư
Xuôi theo dòng cảm xúc
Ta chẳng là duy nhất
Nên thơ tự dành riêng
Đêm lang mang cô miên
Nghe vi vu gió thổi
Miền ký ức chắp nối
Vỡ rồi giấc chiêm bao
( Tặng Đêm Man Rợ Tiếng Cười
Ta Con Chim Nhỏ Bên Đời Hát Ca )
10/12/05
Đỗ Ngọc