máy bay giấy
Quê tôi đồng lúa bãi ngô,
Con sông ôm lấy đôi bờ dâu tươi.
Chúng mình một lớp, em ơi,
Tôi mười một tuổi, em tôi lên mười.
Thôn em liền với thôn tôi,
Cùng thôi một xóm, cùng thôi một làng.
Một hôm dưới nắng hoe vàng,
Say nhìn cánh én bay ngang lưng trời .
Thế rồi mơ mộng xa xôi,
Ước gì em được như người trên mây.
Chiều em, tôi lấy giấy naỳ,
Gấp tàu bay giấy mà bay lên trời.
....
Một thân đôi cánh nhỏ nhoi,
Cũng bay cũng lượn xuống rồi lại lên.
Máy bay là máy bay tiên,
Chở người không chở, chở duyên chúng mình !
Chở theo những thứ vô hình,
Chở theo cả một mối tình ngây thơ .
Chở em đến bến đến bờ,
Chở em cho đến bây giờ là em...
...
Em đi làm nữ tiếp viên,
Ngàn mây em đến, trăm miền em qua.
Nhưng mà còn chuyện đôi ta :
Như con bong bóng vỡ òa trong mưa !
Chỉ vì cái chuyện ngày xưa,
Em vui em cưới, tôi thừa ra tôi !
Đêm qua mơ thấy em cười,
Trên tàu bay giấy giữa giời sóng đôi .
Sáng ra còn lại mình tôi.
Ngoaì kia xác máy bay rơi trắng vườn !
(Một bầy con trẻ lon ton,
Chơi tàu bay giấy cười giòn quá thôi)
Đời em mơ đã thực rồi,
Đời tôi dẫu thực suốt đời vẫn mơ .