một thoáng mây bay
Rưng rức buồn chiều vắng mênh mông
Em lặng lẽ đi, theo lối mòn xưa cũ
Đã cuối thu, những chiếc lá vàng rơi phủ
Chân giẫm vô tình mềm cả gót son.
Và thấy lòng nhung nhớ hơn,
Khi ký ức từ đâu ùa về, xoáy sâu vào tâm thức.
Em thấy như có bao điều hiện thực
Mà từ lâu đã mất chẳng phương tìm.
Gió lạnh như đêm, làm hồn em buốt tím
Em vẫn lang thang, trời cuối thu buồn lắm lúc giao mùa
Hắt hiu gầy mảnh khảnh những dòng mưa
Rơi trên má, đã loang rồi vết phấn.
Xin trả cho em ngày xưa! ngày xuân nắng ấm
Ngày có anh, người viết khúc thơ tình
...Em dỗi hờn, cây gió lặng thinh
Áng mây trắng trôi qua dòng năm tháng.
Những niềm yêu âm thầm trong dĩ vãng
Tiếng kinh cầu vang vọng...
........................................giáo đường xa!