con bồ câu của em
Người đàn bà ngồi trong vườn hoa Tung những mẩu bánh mì Đàn bồ câu no nê mổ... Người đàn bà ấy đi rồi Một người khác lại dến Ngồi vào chỗ của bà Những mẩu vụn bánh mì lại được tung ra Đàn bồ câu lại no nê mổ... Xa anh rồi. Anh yêu ơi ! Em sợ cái người đàn bà thứ hai kia Đến ngồi vào chỗ người đàn bà thứ nhất Nếu anh cũng giống như những chú bồ câu. Anh sẽ chẳng nhớ em đâu Dù bánh mì của em có vị cay của gừng, vị mặn của muối. Có nước mắt của cách xa Có thao thức nhọc nhằn mỗi tối Viết những lời yêu gửi gió bay đi Ôi những mẩu bánh mì Mong anh, anh yêu ơi đừng bao giờ đến nhặt.