câu chuyện mùa nước lũ
Anh đội mưa ngâu bước nhanh qua cầu khỉ con nước rằm linh láng chảy tràn bờ chân em e ngại bùn dơ che nghiêng tàu chuối đứng chờ anh sang anh dắt tay em qua đường về nhà mưa tạnh con nước chảy nhanh chân cầu sóng sánh em nhìn anh, ánh mắt lo âu hụt tay em ngã xuống cầu nước trôi em mất biết đâu anh tìm con nước từ bên Miên chảy về Long Xuyên, Rạch Giá quê mẹ hiền hoà chợt đã bể dâu đất bằng nước cuộn sóng xô chia đôi kiến nhỏ đôi bờ ngóng trông anh bứt chiếc lá tre làm ghe cho chú kiến nhìn mắt em hiền, lên tiếng buồn buồn anh đừng để lá trôi luôn một mình chú kiến sẽ buồn nghen anh ... rồi em ngắt cỏ may thả dài theo mé nước làm chiếc cầu, kiến bò được qua mau mỉm cười em nói xôn xao kìa anh, đôi kiến gặp nhau trên cầu ! ngọn sóng lại dâng cao nước tràn vào mương nhỏ cuộn cánh bèo non, cầu cỏ lật nhào nhìn theo đôi kiến nghẹn ngào em rưng rưng trách nước sao vô tình ... đời như nước chảy qua em lấy chồng xứ lạ không đợi chờ mùa hái lá trầu xanh thì thôi, ly biệt cũng đành tình ta, chiếc lá mong manh giữa dòng đời như nước phân chia anh xa lìa nguồn cội bỏ lại trời quê nắng mưa sớm tối nhớ chuyện lá tre em nói ngày nào theo dòng chiếc lá trôi mau thân anh - con kiến bạc đầu tha hương nước đổ từ bên Miên chảy về Long Xuyên, Rạch Giá tràn ngập ruộng đồng, cuộn cả tình quê nước lung linh vỡ trăng thề ta trôi hai ngã xuôi về thiên thu ...