em chẳng đợi thì mùa vẫn sang
Em chẳng đợi thì mùa vẫn sang
Em chẳng mong thì mùa kia cũng qua đi vội vã
Mùa là cơn mưa trên đường em hối hả
Là cơn gió vô tình và lạnh đến hanh hao
Em đừng xin mùa - chỉ là tay với trời cao
Vời vợi lắm... em ơi, đừng như thế!
Mùa là anh, là em, là nắng vàng như thể
Cháy nồng nàn hoa phượng vĩ tháng năm
Mùa là cơn mưa dội xa xăm
Đưa tay hứng đi em,
Giọt mưa tình trong veo như giọt sương buổi sớm
Mùa là chút lạnh se heo may chợt đến
Cho thu về ngơ ngác bước em qua...
Em có nói gì thì đông cũng xa
Nhường cho lộc và hoa bừng lên sắc màu xuân da diết
Mùa xuân sang cho anh, cho em nói lời yêu tha thiết
Vậy cớ gì, em chẳng muốn một mùa sang!?