đêm sâu & nỗi nhớ
Trong những lúc ta nhìn đêm tiều tụy, Qua lớp sương cằn cỗi quá tuổi đời, Ta chợt thoáng nghĩ về em bên ấy, Có như đêm quay quắt nhớ một người. Cuộc tình ta rơi dần theo thác đổ, Cuốn niềm tin chìm tận đáy vô cùng, Dẫu có kêu gào vào đêm bất tận, Cũng vội vàng tan loãng giữa không trung. Ở bên góc niềm đau đang ngự trị, Đã bao lần ta bó chặt vết thương, Mà hình như tâm linh còn mê muội, Mãi phiêu du vào khói lửa vô thường. Rồi ta sẽ như đêm sâu huyền hoặc, Đem bóng đen che khuất hết muộn phiền, Nếu có lỡ em lạc vào dĩ vãng, Còn chăng là những khoảnh khắc bình yên. Lã Thế Phong Aug. 24 / 06