thức dậy
Ngóai nhìn lại nơi không cả bình minh
Trần trụi vệt xe trượt trên tháng ngày mệt mỏi
Đêm lặng câm níu bàn chân dội vào nỗi đau hấp hối
Mây không còn đứng đợi - mùa Hạ nào lãng quên
Con đường lê thê khóac hành trang buồn tênh
Cây hai bên cúi gục đầu sám hối
Đỏ au đất bụi quệt ngang màu khói
Vệt chém thời gian đau cả lối gió về
Đi băng qua miền giông bão tái tê
Nhấm nháp vết thương - trái Bồ Hòn bỗng ngọt
Sỏi đá mềm trên từng gam đời vàng vọt
Chợt nhận ra những ham muốn thật giản đơn
Được nằm trên thảm cỏ hoa Cúc trắng thỏang hương
Thả lên môi giọt sương đêm vừa lăn trên phiến lá
Ngủ một giấc nồng say giữa bầu trời đầy sao yên ả
Và hát khúc tình ca từ sâu thẳm tâm hồn
Quên đi - quên đi quên hết những đau buồn
Ngày thức dậy dười nắng vàng rực rỡ
Hàng cây bên đường chờ mưa về đâm chồi lên đó
Bàn chân thơm hoa cỏ - lâng lâng một phím tơ buông