một bờ vai để khóc
Em yếu đuối thèm bờ vai để khóc
Mà anh thì biền biệt ở nơi xa
Làm sao anh vổ về khi em khóc
Và kể em nghe nỗi nhớ quê nhà
Phút chạnh lòng nghe buồn như sóng vỗ
Lối nhỏ đi về lạc lõng chân quen
Đêm cô đơn đi dưới những ngọn đèn
Chiếc bóng em đổ dài trên con phố
Nếu tủi hờn đã làm em bật khóc
Thì em ơi anh cũng khóc bao lần
Giọt nước mắt rơi xuống rất âm thầm
Trong trống vắng một đời anh rất thật
Hai mươi lăm năm sống ở nơi đây
Đôi lúc, anh cảm thấy mình mất mác
Tuổi trè trôi qua nhanh như bóng mây
Hạnh phúc nơi đâu tháng ngày lưu lạc
Chân bước tới con gió đời thổi ngược
Người đi xa mưa rơi ướt chân trời
Nỗi buồn kia không thể nào tránh được
Muợn vần thơ thay câu nói thành lời
Phải rồi em, cuộc đời sao quá thực
Vết thương lòng nghe buốt giá lạnh căm
Tình yêu ẩn hiện trăm ngàn vết nứt
Thôi cũng đành là một kiếp trăm năm
Em khao khát một bờ vai để khóc
Anh cũng mong là chổ dựa cho em
Tháng mười hai mưa phùn bay trên tóc
Có phải mùa đông về rồi không em?
sgecstasy