đọc thơ nhau
Thơ em viết sao bùi ngùi cay đắng
Chút buồn thương trách móc giận hờn
Ta đọc mà thắm thiết nỗi cô đơn
Và hiểu được những niềm sâu thẳm
Ta trở lại trong tim niềm say đắm
Tuổi hồng xưa như sống lại những ngày
Những dòng thơ mang nặng những đắng cay
Giọt nước mắt và nụ cười kỷ niệm
Thơ ta viết gợi bao nhiêu hoài niệm
Hương tóc ngày xưa, vị đắng cà phê
Vẫn ước ao hoài một nỗi đam mê
Xin trở lại những ngày xưa đã mất
Thơ ta viết dù rất là chân thật
Lại xẻ chia, phổ biến giữa muôn người
Không một lần, dù chỉ một lần thôi
Ta đề tựa gởi cho nhau riêng rẻ
Muốn biết tin nhau, bên đời, có lẽ
Phải tìm nhau trang báo, giữa dòng đời
Có bao giờ ta viết, chỉ một lần thôi
Thơ ta viết, dành cho nhau riêng biệt
Cứ làm bộ vô tình như không biết
Thơ người xưa dù đọc thuộc nằm lòng
Để bây giờ trong gió bấc tàn đông
Nỗi thương nhớ lại trở về dằn vật
Huỳnh Ngọc Diêu