sao lại vô tình
Lâu quá rồi ta chẳng có tin
Cũng chẳng email hay là thư tín
Dẫu một chữ trên carte postale ngắn ngủi
Mà sao ta vẫn cứ vô tình
Dẫu biết là cuộc sống mong manh
Thời gian qua nhanh như tên bắn
Cái thuở đầu xanh thời gian đâu quan trọng
Tóc bạc rồi rất quí bước thời gian
Mà sao ta vẫn cứ vô tình
Rồi có khi ta sung sướng bàng hoàng
Khi nhận được một tin người thân năm cũ
Một cú điện đàm làm sao cho đủ
Những lời email không dấu thấm vào đâu
Rồi sau đó vô tình hay quên lãng
Chợt rất lâu một khoảng bặt tâm
Có nhiều khi ta cũng âm thầm
Gắng chuộc lại những gì đã mất
Có phải trong ta có điều chân thật
Kỷ niệm ngày xưa như những đóa hồng
Rất xinh đẹp và nhẹ nhàng như mây trang
Và mung lung như khói tỏa bên sông buồn
Đã biết rằng khi tóc đã pha sương
Nói vô tình, không phải là điều quên lãng
Cũng có lúc tim mình nghe quặn thắt
Lại một tin, một người nữa đã đi xa
Bàng hoàng thay! Một nỗi xót xa
Lại như trong ta một mối đắn đo
Hãy gởi chút lửa hồng cho nhau hơi âm
Để vô tình đừng có buổi tàn đông
Huỳnh Ngọc Diêu
Tháng 8-2006