chân dung người xưa
Quán vắng một chiều mưa nghỉ chân
Nghe lòng sao xuyến mối buâng khuâng
Rượu nồng ấm lại đời phiêu bạt
Lời nhạc ru êm những nỗi lòng
Trên vách tường treo một bức tranh
Thời gian màu khói đã xây thành
Nhìn qua sao thấy như quen lắm
Nhắc lại cho ta một tấm tình
Phong cảnh xanh xanh một rặng dừa
Mấy tà áo trắng gió đong đưa
Chiếc xuồng lướt nhẹ trên sông rạch
Gợi nhớ trong lòng chuyện cũ xưa
Chử ký quen quen của chính mình
Gợi về kỹ niệm khoãng trời xanh
Người xưa làm mẫu trong tranh ấy
Ánh mắt vẫn còn nét đẹp xinh
Mái tóc buông dài trên mé vai
Nét vô tư ấy chẳng hề phai
Trãi qua trên bước đời phiêu bạt
Tranh vẫn là tranh của mắt nai
Giây phút ngày xưa bỗng hiện về
Khoảng trời thơ mộng nở đầy hoa
Màu sơn như máu trong tim chảy
Trên chiếc cọ mềm nỗi thiết tha
Ta gởi hồn ta trong nét vẽ
Trong hình trong mắt cố nhân xưa
Tinh anh vẫn giữ trong màu mắt
Dù cuốn theo đời mấy nắng mưa
Tháng ngày đã ký trong trang giấy
Con số ba mươi của khoảng đời
Tình xưa người mẫu còn son sắt
Hay tháng năm qua đã đổi dời
Ðã chót mang thân làm họa sĩ
Cho đời những nét vẽ thiên thu
Thời gian làm đổ trong màu tóc
Mà tấm tình xưa vẫn chẳng nhòa
Ta sống cho ta từng bức vẽ
Gởi hồn trong màu sắc thâm sâu
Nét dao trên lụa gằn sâu vết
Kỹ niệm ngàn năm vẫn bước đầu
Ta vẽ tuổi người trong tuổi thơ
Một trời hoa mộng một vùng mơ
Người xưa đã cách bao năm tháng
Giây phút tương phùng dạ ngẩn ngơ
Hỏi thăm cô bé bên quầy quán
Vóc dáng như người mẫu của tranh
Vẫn mái tóc dài buông vai phủ
Vẫn nụ cười tươi tỏa ý tình
Giải thích dịu dàng bé nói qua
Người tranh giờ đã cách bao xa
"Ngoại về với cậu qua bên ấy
Vui thú đoàn viên lúc tuổi già"
Ðơn giản mà sao mấy ngậm ngùi
Cuộc đời như thể áng mây trời
Nét xuân còn giữ trong tranh ấy
Giờ đã tan theo với tuổi đời
Chén rượu tương phùng bên cố nhân
Chỉ là dư ảnh của ngày xuân
Sao nghe trong rượu pha mùi đắng
Người ở phương nào có nhớ cùng ?
Huỳnh Ngọc Diêu, 05-2001
Chân Dung Người Xưa
Tặng họa sĩ Tam Anh (Tam Nhiều)
Từ tranh sơn dầu khổ 57x75 của họa sĩ Tam Anh: tác phẩm CHẢI TÓC