nỗi buồn tôi
Người dưng
xa tận cuối đường
Người mang theo cả
nỗi buồn tôi đi
Đợi cho khuất nẽo xuân thì
Ngăn đôi dòng lệ
còn gì...
luyến lưu?
Tiễn người mấy dặm
tương tư
Từ trong cõi thực về hư
vội vàng
Phương người
lạnh gió đông sang
Phương tôi
rét lắm nhỡ nhàng chia phôi
Nỗi buồn
người lấy đi rồi
Sao lòng
chẳng thể vui cười
với ai
Tóc tôi ngày một thêm dài
Mà sao chẳng thể cùng ai
nô đùa
Chợt thương,
chợt nhớ,
ngày xưa.
Người dưng
đứng đợi trong mưa
bóng mình
Không vì sóng gió cuộc tình
Phải chăng người chọn riêng mình nỗi đau
Giờ tôi...
gác tía
lầu cao
Bên chồng
sống cảnh sang giàu chửa quen
Ước gì
trở lại nghèo hèn
Tôi - người
tối lửa tắt đèn
không xa
Nỗi buồn người đã đi qua
Chồng tôi nhặt lại
vẫn da diết buồn.
Đành rằng
lỡ mộng yêu đương
Sao còn trao cả vết thương tâm hồn
Tay ngà lấp đất vùi chôn
Nỗi buồn tôi,
nỗi buồn... vương...
nỗi buồn!
27-6-2007