tháng bảy em về
Em có về đây trời tháng Bảy,
Xua tàn hơi lạnh nét phong ba.
Ðem về đây lại làn hơi ấm,
Anh nhớ mong em đã nhạt nhòa.
Cách trở đôi mình bờ biển rộng,
Lòng anh muốn tự lái con thuyền.
Nhưng ngoài biển rộng đầy giông bão,
Anh biết làm sao vách ván nghiêng.
Anh đành nối mộng chờ năm tháng,
Em trở về đây ta có nhau.
Một phút tưởng dài hơn thế kỷ,
Khi nào biển lặng để dong tàu.
Tháng này đã hết mùa mưa gió,
Hoa nở đường ươm ngọn nắng vàng.
Cây lá đã xanh màu trở lại,
Con đường rộng mở đón em sang.
Căn nhà quét lại màu sơn mới,
Anh sửa sân sau phủi bụi dày.
Mái lợp ngôi nhà lên ngói đỏ,
Ong vàng tìm mật quẩn quanh đây.
Mẹ vẫn thường hay thầm nhắc nhở,
Tháng này con ấy có về không?
Ba năm chẳng thấy về thăm xóm,
Lúa đã lên hương trổ khắp đồng.
Ba năm em vẫn còn rong ruổi,
Vất vả lo toan những chuyện đời.
Anh muốn trở thành con bướm nhỏ,
Bay về bên ấy xóa đơn côi.
Cali phố nhỏ trời xanh mát,
Sáng lạnh tuy nhiên có áo dày.
Buổi sáng trời lên bao nắng ấm,
Thuở nào hai đứa vẫn chung tay.
Em về anh dẫn đi quanh phố,
Thăm suối thiên nhiên cảnh núi đồi.
Anh nhớ ngày xưa em vẫn thích,
Anh làm anh cả dắt đi chơi.
Tiết đã chuyển mùa sang tháng Bảy,
Tháng này em hứa sẽ lên xe.
Về đây với cả niềm mong mỏi,
Anh vẫn chờ em một lối về.
2 tháng 7, 1995
Nguyễn Phan Nhật Nam