có lẽ nào
Biết rằng đó là nỗi đau
Đơn ly hôn
Sao hai đứa vẫn nhẹ nhàng đặt bút
Con bé lớn , úp mặt vào tường rưng rức
Thằng út bi bô, con ở với ai
Có lẽ nào ?
Ta bắt đầu từ là khờ dại
Nên chúng mình chẵng khôn lớn bao giờ
Có lẽ nào ?
Tình yêu không thể vững bền mãi mãi
Nên con tim muôn thủa cứ ngu ngơ
Hôm ở trước phiên tòa hòa giải
Em ngước nhìn anh
Đôi mắt giá băng
Anh lặng lẽ
Cúi đầu chẵng nói
Nuốt ngược vào lòng
Từng gọt buốt...trăm năm
Căn hộ nhỏ
Một thời hai đứa chung lưng đấu cật
Nhường cho em thân gái dặm trường
Con bé lớn
Cầm tay em trai thút thít
Anh chạnh lòng
Nhìn chúng nó mà thương
Dắt con gái
Anh quay về quê nội
Thằng út níu chân không biết chuyện gì
Mắt ngây thơ vương chút buồn tồi tội
Tý tuổi đầu đã biết đến chia ly
Anh cũng muốn
Cầm tay em lần cuối
Nói với em lời chúc phúc muộn màng
Cánh cửa khép
Như lời đau từ biệt
Hai cuộc đời
Hai ngả rẻ...sang trang....