em như tinh cầu xa lạ
Khi anh thức, bên kia em đã ngủ
Anh cùng thơ đi lạc giữa hoang vu
Đường sáng nay chợt giăng phủ mây mù
Trời đất rộng mang cơn buồn thăm thẳm
Ngày lên núi thấy đời xa vạn dặm
Suối hồn nhiên trôi mãi một dòng tình
Mặt trời lên sao chẳng có bình minh?
Chỉ có gió về xôn xao nỗi nhớ
Em vào mộng gặp mùa xuân bỡ ngỡ
Anh bên đây còn leo dốc cuộc đời
Cùng thơ tình anh ngồi xuống nghỉ ngơi
Cho nhẹ bớt trái tim đầy yêu dấu
Thơ vô ngôn có niềm riêng chôn giấu
Bao vấn vương theo từng nét chữ rời
Mùa đông còn làm sương khói chơi vơi
Cho vũ trụ giăng lên màn hư ảo
Ngày lặng êm mà anh nghe giông bão
Đi qua đời làm sỏi đá hư hao
Tình đã chìm trong ngày tháng chiêm bao
Em bên ấy như tinh cầu xa lạ