bài ca lạc việt
1-
Trải bốn nghìn năm giòng Lạc Việt
Một đoàn anh dũng tiến về Nam
Mở mang bờ cõi ngày hưng thịnh
Vó ngựa chinh yên vượt dặm ngàn
Những áng hùng ca ngời chính khí
Những chàng trai trẻ mở giang san
Tiền nhân quyết lót đường cây đước
Hậu bối làm sao xứng gốc chàm
Tấc đất thấm sâu từng giọt máu
Lập nên lịch sử muôn ngàn năm
Theo cha lên núi năm mươi trẻ
Năm chục con kia xuống biển nằm
Chia rẽ ngay khi còn trứng nước
Dễ gì kết hợp được thành trăm
Ngàn sau cũng giống ngàn xưa ấy
Gươm giáo dành nhau chút tiếng tăm
Kẻ Bắc người Nam ưa khói lửa
Ðua nhau thi thố chuyện tương tàn
Sông Gianh còn hận bên bờ Bắc
Bến Hải oan hờn tận cõi Nam
Cửa Việt còn tanh mùi chướng khí
Trường sơn vẫn đọng gió sơn lam
Năm mười sáu tuổi đi du kích
Bốn chục năm sau chẳng khải hoàn
Thân xác vẫn còn phơi vạn nẻo
Mưa rừng gió núi nỉ non than
Một nhà năm đứa trai đi lính
Sinh Bắc đầu xanh xác bỏ Nam
Thù hận xúi qua thân trẻ dại
Mồ hoang, xương trắng núi sông tàn
Ai làm nên cảnh đau thương ấy
Nam Bắc Ðông Tây ngập oán hờn
******
2-
Từ độ cờ đào say chiến thắng
Nhuộm bằng máu đỏ, thấm hồn oan
Ðầu sông cuối biển thu cho hết
Từng chuyến tàu đêm vượt ải quan
Ðem nhốt anh em vào cải tạo
Ðuổi con, lấy vợ, chiếm giang san
Một bầy Lạc Việt giờ tan tác
Dưới biển oan hờn sóng sủi tăm
Hồn Việt vật vờ trên bể Việt
Ðêm đêm thèm ngửi khói hương tàn
Còn ai tới được bờ xa lạ
Ôm chặt trong lòng những nát tan
Bỏ lại sau lưng hồn đất mẹ
Thân tàn phiêu bạt cõi xa xăm
Nhìn về quê cũ trời loang máu
Lòng quặn niềm đau chốn cát lầm
Nhớ nước muốn làm con cuốc cuốc
Trái mùa tuyết đổ lạnh căm căm
Chợt mưa chợt nắng chợt giông bão
Khập khiễng thê lương một kiếp tằm
Dưới nguyệt vẫn mài thanh kiếm thép
Trong lòng nung nấu lửa hờn căm
Ðường về khắc khoải ngày đêm nhớ
Sao rụng bên trời biệt mất tăm
Bút mực còn đây ta hãy viết
Khơi lên ánh sáng đẹp đêm rằm
Cho đời rạng rỡ tươi màu nắng
Cuộc sống quê nhà thoát tối tăm
Khoảng cách thời gian thu hẹp lại
Mây vàng cố quốc cuốn vành khăn
Ðời đi trăm nẻo suôi muôn hướng
Một lối về quê bóng nguyệt trầm
******
3-
Bóng nguyệt bên trời soi lạnh lẽo
Con đường cố quốc vọng xa xăm
Kiếm kia vẫn sắc, đường gươm bén
Sao vẫn oan hờn vẫn lặng câm
Ba chục năm trời sao lại ngắn
Bao nhiêu cho đủ một vòng ngâm
Thiên di trục đất xoay mòn mỏi
Bão nổi trùng dương sóng cát lầm
Ta phải trở về xây cất lại
Cho tình thương Bắc nối từ Nam
Cho phà Yên Bái tươi màu nắng
Cho núi Hoàng Liên đậm sắc chàm
Ðem lúa Cần Thơ nuôi Vĩnh Phúc
Ðem cam Bố Hạ tới Long An
Ðem dòng Bách Việt gom thành một
Ðem giống Rồng Tìên khúc khải hoàn
Hải đảo bờ đông ta lấy lại
Vẽ đường biên mới ải Nam Quan
Anh em bốn bể đâu lưng lại
Cùng chống thù chung, chống bạo tàn
Loại kẻ độc tài phường giá áo
Ðể cùng xây dựng nước non Nam
Chủ quyền đất biển gom về hết
Thống nhất non sông quyết bảo toàn
Cao ngất Trường Sơn đường hạnh phúc
Dạt dào tình cảm Cửu Long Giang
Từ Nam nối Bắc tình dân tộc
Suối lạch sông đầy nước chứa chan
Hoa bưởi hoa ngâu ngời trắng tuyết
Nhà nhà lan tỏa ngát hương lan
Hôm nay và cả ngày mai tới
Ngọn gió thanh bình khắp Việt Nam
San Jose Dec. 27, 2007
Anh Ðông
Nhóm Văn Thơ Lạc Việt