gieo tình
Hương thơ ngây ngất tâm hồn
Đưa ta đến mộng tang bồng thiên thai
Nắng xuân điểm cành đào thanh thoát
Gió xuân lùa khẽ hát nhành mai
Thiên nhiên chuốc rượu hồn say
Hương trời men đất cuồng quay nhạc đàn
Ta trở lại khung trời thơ dại
Chốn học đường xưa mãi yêu thương
Thầy cô, chúng bạn, mái trường
Xanh xưa kỷ niệm dễ thường đâu quên
Bổng phút chốc trong đời thơ thẩn
Cuộc nhân sinh quanh quẩn đăm chiêu
Nào gia biến, nào quốc điêu
Đôi chân chợt bước trong chiều trời Âu
Ta vất vã canh thâu mộng mị
Tỏ bằng thơ chưa phỉ trí trai
Quyết lòng hoài bão hai vai
Quay về quốc thổ chông gai xá gì
Thôi cũng mặc chấp chi thế thái
Ta chưa đi, ta chẳng về đâu
Bao lần lướt cuộc bể dâu
Trời cao đất rộng những đâu xa gần
Ta tự tại theo vần lục bát
Ta cảm lòng man mát thất ngôn
Ngàn thơ tình tự uyên thâm
Sắc hương âm điệu âm thầm hư không
Mặt trời rạng trên sông núi Việt
Tự ban sơ bất diệt Lạc Long
Sử xanh ôm ấp tận lòng
Ngẫm thay ta đã bao lần ghi ơn
Bằng hữu hỡi thiệt hơn đã trót
Hãy cùng ta trà rót tâm giao
Biết đời phong vũ xanh xao
Thì thôi hãy mở tâm dào dạt vui
Cuộc đời ta dạo thảnh thơi
Muôn loài kết bạn khắp nơi gieo tình
Tâm Thơ