em đi mang cả hồn thơ cũ
Em đi mang cả hồn thơ cũ
Bỏ lại đời ta một góc buồn
Đêm nhìn sương lạnh trăng mờ phủ
Nhớ vần thơ cũ nhớ người thương .
Bên em chắc hẳn đang mùa ấm
Ta ở phương nầy buốt lạnh căm
Dõi mắt buồn trông về xa thẳm
Hạt sầu rụng xuống đã xanh mầm .
Em đi ta nhặt tình dang dỡ
Kết lại từng dòng lên ý thơ
Để nghe kỷ niệm xanh màu nhớ
Dù biết tình em đã hững hờ .
Em như con nước xuôi dòng chảy
Ta mộng trăm năm một bến bờ
Con nước về xuôi đâu trở lại
Mà bờ khoắc khoải đợi trông ai .
Em đi đã giết hồn thơ chết
Cả nụ tình xưa cũng héo tàn
Chiều ngồi nhặt lá gom tình cũ
Chép lại vần thơ còn dỡ dang .
PT.937