khoảng trống không tên
Ôm nỗi nhớ , cả một đời đau đáu
Khúc tương tư trăn trở suốt canh dài
Câu thơ muộn đắm chìm miền hư ảo
Chợt nghe lòng dường thấm đẫm men cay
Chặn tiếng khóc đang chực trào nức nở
Nụ hôn sâu , cài vội chiếc then sầu
Phút ly biệt đến ngàn sau vẫn nhớ
Người xa người , bàn chân bước - tim đau
Đêm cuối cùng , mùa xuân dường rất chậm
Hồn lạc đường chếch choáng mộng bình yên
Đông buốt giá , đâu vòng tay ủ ấm
Thời gian trôi...hun hút dấu chân tìm
Cuối đường kia ai sẵn dành hai lối
Người mang theo một nửa những dại khờ
Ta ở lại mượn tiếng cười giả dối
Để lấp đầy một khoảng trống hoang sơ .
Huỳnh Gia
01/04/2009