bao giờ cho phai
Cám ơn người đã yêu tôi
Để tôi hiểu được xa xôi VỊ ĐỜI
Để tôi biết khóc , biết cười
Biết đâu cay đắng , ngọt bùi , chát chua
Cám ơn người – những ngày xưa
Câu thơ người viết có trưa nắng vàng
Có con đò nhỏ mơ màng
Có dòng sông chảy mênh mang đôi bờ
Có vầng mây đẹp lững lờ
Có hoàng hôn tím hững hờ khói sương
Bài thơ người viết lời thương
Để tôi dệt mộng tơ vương cùng người
Bây giờ người đã đi rồi
Tôi tìm đâu được khoảng trời tôi yêu ?
Tôi tìm đâu những buổi chiều
Bên sông người thả cánh diều bay cao ?
Tôi tìm đâu những vì sao
Ngời như mắt biếc người trao ân tình ?
Tôi tìm đâu đóa Lục Bình
Sông quê tím sắc hoa xinh thuở nào ?
Lòng tôi thương nhớ nghẹn ngào
Ôm bao kỷ niệm đi vào trong mơ
Biết đừng nên đợi , nên chờ
VỊ ĐỜI vẫn đắng bao giờ cho phai ?