vô thường một chút riêng...ta
Ta đi ...trong cõi vô thường
Như thân tằm nợ tơ vương cả đời
Bỏ quên ngày tháng rong chơi .
Dấu băn khoăn khắc một thời ...rất sâu .
Niềm vui dành dụm chưa lâu
Nỗi buồn giật lấy - hất vào khoảng không ...
Ta đi...lặng lẽ xuôi giòng
Thuỷ triều rút cạn nỗi lòng - xót xa ...
Ba phần tư lẻ đường qua ...
Xoè đôi tay trắng ...Tóc pha sương chiều .
Dốc lòng...nhen nhúm tin yêu .
Thế nhân xô đẩy - liêu xiêu nghĩa tình .
Gian nan một cuộc mưu sinh
Người tan - chợ vắng - một mình lơ ngơ !?
Còn bao lâu để mà chờ
Giữa lòng đất mẹ - giấc mơ thiên thần ..?
Ta đi ... nứt nẻ đôi chân
Bôn ba - lận đận - nhọc nhằn - lo âu .
Tự mình vá víu nỗi đau
bằng dăm ba chữ ngọt ngào trong thơ ...
Vô thường một chút riêng cho ...
Sáp tràn thân nến - bấc khô - lòng mềm ...
Thắp niềm tin - để đi tìm ...
tiếng cười đâu đó trong tim mọi người
Lỡ mai dừng lại nghỉ ngơi
không còn tiếc nuối
thảnh thơi - yên bình ...
23-03-2011
Huỳnh Gia
Viết tặng ngày 26/3 Tặng riêng ta .