vẫn là vần thơ
Cũng chẳng biết
Đâu là điều mất _được
Vậy thì thôi
Cứ mê mải một đời...
Hãy nghĩ rằng...
Như một chuyến rong chơi
Mang câu_chữ cho đời thêm ý sống
Dệt lấy vần thơ để lòng luôn mở rộng
Mơ thật nhiều và mộng lại bay cao.
Cũng chẳng bao giờ...
Cũng chẳng làm sao
Khi khuất nẻo...trời hoàng hôn tím ngát
Tận cuối chân mây, gió lào xào như hát
Con sóng rì rầm - trăng bàng bạc phương xa.
Thì cứ nghĩ rằng...
Rồi như lá_như hoa
Khi rực rỡ - khi nhạt nhòa như bóng
Vẫn nguyên đấy một tình yêu sâu rộng
Là vần thơ - ươm giấc mộng muôn đời.
Như sóng xô đùa...rồi cũng lại...xa khơi !