lãng đãng cuối tuần
Em qua thời tuổi ngọc
Tim thôi hết mong chờ
Anh qua thời trốn học
Lòng chạm phải bơ vơ
Mùa thu dường như sợ
Một ánh mắt lạc đường
Vướng vào nhau như nợ
Về nhà bất chợt thương
Hỏi vần thơ vay mượn
Nhờ ong bướm tỏ tình
Vái nàng thơ độ lượng
Để còn em và anh
Nắng giờ say chưa tỉnh
Mưa đang choáng men lòng
Ta cùng làm phép tính
Cuối tuần ai chờ mong ?