trả lại em nửa con tim
Tại em đó chiều thu thơ thẩn
Vào vườn thơ quanh quẩn hoài trông
Dưới trời thanh vắng mênh mông
Lung linh sợi nắng vàng hong tóc huyền
Trên lối cỏ thuyền quyên một bóng
Man mác lòng dậy sóng xa khơi
Gió đùa hương tỏa nơi nơi
Hồn trinh ngây ngất buông lơi gót ngà
Hoa thơ nở la đà lối mộng
Ngun ngút tình khơi động con tim
Đường trần hoang vắng lặng im
Lần tay nối nhịp đi tìm mối tơ
Em trở bước mây mờ bóng nhạt
Nửa tim vàng để lạc vườn thơ
Nhặt về anh cứ ngẩn ngơ
Hỏi lòng !-Ai đó, thờ ơ thế nầy ?
Còn một nửa vơi đầy thương nhớ
Tỉnh, mơ hoài bỡ ngỡ tìm nhau
Ru lòng em nỗi xuyến xao
Xếp đường tơ rối gởi vào tương lai
Anh mải miết vì ai nghĩ ngợi
Không nỡ lòng trả vội tim kia
Sợ rằng mai đó cách chia
Vườn thơ anh sẽ đầm đìa lệ rơi
Tình không đến, ta, người, xa lạ
Nửa tim nầy xin trả người mơ
Đường trần dẫu có bơ vơ
Chỉ mong trọn ước tình thơ thệ nguyền
Âu đó cũng thiên duyên tiền định
Tim trả người không tính thiệt hơn
Nửa kia thơ thẩn buồn đơn
Nửa đây hiu hắc dỗi hờn trách ta
Trời man mác bao la nỗi nhớ
Ta khổ sầu, !-Ai nỡ không ai ?
Thôi đành ngậm đắng nuốt cay
Kẻ đây, người đấy mãi hoài thương mong .
Viễn Phương