đừng là giọt thơ cuối
Ru em
lời cuối nồng nàn
Tình anh
trăng rụng muộn màng
hư không
Trả sao
cho hết nỗi buồn
Khi thơ còn vướng
lệ hồng môi ngoan.
Vườn mơ
ngơ ngác cỏ hoang
Thu chưa vội đến
mà ngàn lá rơi
Trả sao
cho hết chơi vơi
Tiếng ru đọng lại
à ơi muôn trùng
Nỡ nào
nghiêng gánh tình chung
Đừng anh
xin chớ
cuối cùng giọt thơ