tình thơ hoa phượng
Lòng bâng khuâng khi ghé lại trang thơ
Thấy hoa phượng anh từng khoe rằng đẹp
Và bảo "Đó! Bông hoa anh chôm được -
Từ ông thầy dạy học cũ năm xưa “ !
Em như thấy anh với ánh mắt cợt đùa
Sáng rực niềm vui của một thời cắp sách
Ta gặp nhau như bao lần trên net
Hôm ấy, dường dòng chữ cũng hân hoan...
Anh: Đứa trẻ đi xa, mệt mỏi trở về làng
Thân đầy vết thương tủi hờn trong cuộc sống
Gặp lại cánh đồng, gặp dòng sông tuổi nhỏ
Giọng reo vui: "Anh post hoa em xem! "
Em cười theo anh như chia xẻ nỗi niềm
"Ừ! Ta còn nhau thì hoa còn trên net…"
Nhưng đâu phải chuyện gì con người cũng đều đoán biết
Nên bài tình thơ ..."nhỏ" chưa đọc một lần
Khi hoa phượng hồng thắm được post lên
Cũng là lúc đôi mình người một ngả!
Ta xa nhau không lý do gì cả
Chuyện chia tay: Quy ước bất thành hình!
Em và anh không biện giải phân minh -
Phải chia tay, phải xa nhau, vì phải là như vậy!
"Không còn gặp nhưng đâu nghĩa là đã mất…"
Chữ "Sắc, Không – Không , Sắc" chính là đây
Chuyện hợp tan – tan hợp như áng mây -
"Lời giữ lại trong lòng" thì bất biến
Em từ đó dõi theo chân anh bước
Mắt không còn xanh nữa anh biết không!
Đời ví von câu "xa mặt cách lòng..."
Lâu lắm rồi…
Chiều nay, mới lại vào trang web
Em đã thấy bài tình thơ anh viết
Sao bâng khuâng nghe nỗi nhớ miên man
Nằm giữa tình thơ là phượng vỹ thắm hồng
Như Anh nơi xa thầm lặng nhìn em sống
Ngầm giúp em vượt chông gai bao chặng
Cám ơn anh! Em giờ đã hiểu ra!
Có những hạnh phúc không cần tìm kiếm đâu xa …
và có những điều... cần phải nên giữ lại
Rồi tất cả sẽ qua, sẽ là mây bay gió thoảng
Lời trong lòng, khắc đậm mãi ngàn năm…
HĐHP