đứa bé
Tôi chợt thấy nó bên đường lầm lũi
Cúi mặt đi đếm bước với thời gian
Suốt một đời đành mang kiếp lang thang
Nuôi sống được chính mình là điều khó
Nhình lại nó thấy tuổi đời còn nhỏ
Đã mưu sinh bươn chải sống qua ngày
Chợt nhói lòng sao cảm thấy thương thay
Một mảnh đời phất phơ bay trong gió
Tôi chợt hỏi ba mẹ sao chẳng có
Nó chợt buồn : Em chẳng biết cha đâu !
Nhắc đến mẹ mặt nó chợt thêm sầu
Đã qua đời khi nó vừa bốn tuổi
Và từ đó cuộc đời em lầm lũi
Sống những ngày cơ nhỡ lắm gian truân
Đối với em em đâu biết ngày xuân
Vì thường nhật em sống đều như thế
Mắt rớm lệ nghe lời em vừa kể
Xót xa buồn sao cuộc sống chông gai
Ước gì có phép màu sẽ đổi thay
Những cuộc sống kéo dài niềm bất hạnh
Ôi kiếp sống không một giây nào rảnh
Cứ chập chờn giấc mộng với âu lo
Mải miết bay thấp thoáng những cánh cò
Mãi lặn lội mưu cầu đời no đói
Ôi cảm thương mủi lòng không tránh khỏi
Tuổi thơ ngây mà đã niếm mùi đời
Chiếc bè nhỏ nơi sóng gió biển khơi
Sao chèo chống đến bến bờ hạnh phúc ?
Vỗ vai em vài lời tôi xin chúc
Cầu cuộc đời em sẽ được ấm no
Mong một ngày em sẽ khỏi phải lo
Đời no đói ấm êm hay khổ sở
James Carlos
Một cảm xúc thật tình cờ trong đời thường