bốn mùa thương yêu
Hái ngọn gió cho tâm hồn dào dạt
Vin cành trăng cho ánh bạc tâm thơ
Bờ môi khô xếp góc nhớ hững hờ
Suối lệ chảy thương đường mơ bóng ngả.
Người đi xa chân đơn côi xứ lạ
Kỷ niệm xưa mang theo chất nỗi niềm
Kẻ đợi chờ đôi mắt dõi thôi miên
Bờ bến cũ ngóng con thuyền trở lại.
Năm tháng ơi cho hồn tôi thương mãi
Một quê nghèo nơi thắm mãi tình riêng
Ngày đêm ơi...Sao người xưa không lại
Chốn mơ xanh... Thu đang nhuộm úa tàn.
Con sông xưa sóng vỗ nhịp nhặt khoan
Cồn bãi cũ còn mơ màng chốn đợi
Cách trở ơi...Sao nỗi buồn không vợi
Tình nhớ vòng xoay đếm tủi bốn mùa.
MINH TUẤN