anh về chắn gió
      
      
      
      
        Lá khóc vào Thu với gió mây 
Ðường thơ buốt giá tuyết sương đầy 
Hồn ai rạn vỡ đêm xa vắng 
Ðể ánh trăng buồn đắng chát đây 
Có phải thuyền yêu kia lạc hướng 
Không chừng bến nhớ vướng duyên xây 
Anh về chắn gió chiều hoang lộng 
Ðể má em hồng mộng ngất ngây