ta về nối lại tình xưa
Tràng Giang sóng biếc mênh mang
Thuyền xa bến đổ chở mang nặng tình
Bao năm xa cách quê mình
Sông Tương Bến Ngự chuyển mình về mau
Ra đi ngày ấy hẹn nhau
Sóng yên biển lặng bến nao đón thuyền
Ta về nối lại thơ duyên
Lời xưa hẹn ước phỉ nguyền trúc mai
Đường xưa lối của phố dày
Dân cư đông đúc sớm mai nắng hồng
Xinh tươi lên má hừng đông
Mắc em biêng biếc chờ trông người về
Ra đi anh nhớ lời thề
Nhớ con sông cũ đường về bến xưa
Ban trưa tiếng võng mẹ đưa
Ru con tròn gấc ngủ trưa dí dầu
Ầu ơ...ơ ầu... lá rụng về đâu
Cho sầu cơn gió mưa ngâu chiều tà
Áo em trắng quá trường xa
Áo cô chờ mãi tím ra sắc sầu
Buồn thương trời đổ mưa ngâu
Chờ ngày ô thước bắt cầu ta sang
Tình nàng chức Nữ, Ngưu Lang
Giống em anh hỡi tình tan đôi bờ
Phương trời xa ấy có chờ
Thuyền anh tắp bến duyên mơ vẹn tình
Anh đi nhớ mãi bóng hình
Người em duyên dáng, quê mình thắm tươi.
Hàn Băng