tím
Ai đem bàn phím vẽ cung đàn
Nức nở tâm hồn ách trái ngang
Nỗi nhớ niềm đau tràn bất tận
Không gian tím lạnh vỡ tim can
Hững hờ dòng chữ lạnh như tờ
Ảo mộng, thật hư ai có ngờ
Cắt thấu tim gan thêm đáng sợ
Người đời bạc bẽo với tình thơ
Canh năm điểm tới vẫn mong chờ
Thành thật một lần hỏi quá cơ
Dẫu biết đời thơ đang viễn tượng
Một lần, dù chỉ giả ngu ngơ
Phím vỡ tơ chùng như oán hận
Lầu cao cô quạnh với trăng tàn
Đoạn Trường