vần thơ tôi
Vần thơ tôi lạc mất bóng thần linh
Chúa-Phật xưa ẩn mình trong sách vở
Ngọn nến khuya dáng hình tôi mờ tỏ
Rụng chân tường sầu loang lổ rêu phong!
Bài thơ đêm viết vội dưới ánh trăng
Ôm gốc đa, chú Cuội ngóng chị Hằng
Chuyện tình ấy ngàn năm rồi có lẽ
Gẫm phận mình giọt sương kiếp mong manh
Vần thơ yêu giấc mộng ghép chưa thành
Nằm lăn lóc chẳng ai thèm ngó tới
Lũ nhện giăng bẫy tình giuơng mắt đợi
Dòng mực xanh dường bối rối phai màu
Vần thơ say tiễn người xuống huyệt sâu
Tiếng ai khóc ngỡ hồn ma than thở
Thắp nén nhang đắp bồi thêm nấm mộ
Vành khăn tang nhờ quấn hộ lên đầu
Lời thơ tôi buồn như tiếng kinh cầu
Nốt nhạc trầm rời rạc giữa đêm thâu
Em cứ ngồi lắng nghe đừng ái ngại
Quán dương gian đời bao khúc thương sầu.
Vi Thông