vô thường -2
Vô thường
Những ngày buồn, ta lang thang rừng thẳm
Chôn nỗi sầu mộ ấm ngàn sâu
Cõi mông mênh, ta biết về đâu?
Về đâu... cũng chỉ bể sầu nhân thế!.
Chốn hoang vu, riêng ta rơi lệ
Giọt tủi hờn
Giọt để ăn năn
Giọt xót xa cho đất mẹ khô cằn
Giọt trách cứ cho thế nhân lừa lọc...
Chiều ru ta, rừng rưng rưng khóc
Gió thổi bay cho sợi tóc về ngàn
Ta lang thang
Ta lang thang!
Bước lạc dấu dưới trăng vàng muôn thẳm.
Bể nhân gian, đâu miền nắng ấm?
Hay chỉ là chìm đắm đau thương
Ta đã đi, đi tìm mãi con đường
Và chỉ thấy vô thường ẩn hiện.
Mai xa nơi đây
Ta đi miên viễn
Thoát trần gian, vào chuyến vĩnh hằng
Với cỏ
Với hoa
Với vũ trụ vạn năng
Đêm trọn giấc cùng cung hằng ươm mộng.
Đủ quá rồi muộn phiền cuộc sống
Sáu mươi năm như giấc mộng thoáng qua
Bài thơ đây, tặng nhân thế làm quà
Vĩnh biệt nhé
Ta đường xa miên viễn.
Nguyên Thạch
Bài này đã được xem 1750 lần
|
Người đăng:
|
Nhi Ca
|
|
|