một mình với tháng tư
MỘT MÌNH VỚI THÁNG TƯ
Tháng tư quàng vai tôi bằng một hiên mưa
Bằng nhánh phượng vói tay vào mùa hạ
Vẫn ngần ấy khuôn mặt quen – sao vẫn lạ
Tiếng ve đầu tiên rơi vào ly phê đá ban trưa
Hai buổi đi-về lối cũ hóa đường xưa
Một mình thôi, đủ một mình bối rối
Cố bước chậm ngại trở về nhà quá vội
Lại dẫm lên bậc ký ức bộn bề
“Nắng có hồng …” khúc nhạc Trịnh si mê
Ghi-ta bụi trên vách chờ nhẫn nại
Cửa hờ khép, ai đi qua như mùi khói
Tiếng thở dài chừa khoảng lặng giữa câu thơ.
ĐCĐ