qua miền nhục cảm
Miền dục cảm, chứa chan hoang dại
Cõi vô thường, gọi mãi Lãng du
Thói đời lạc bến hoang vu
Để lòng quan tử đã dù lãng quên...
Lòng sóng động, chao miền sóng động
Lẽ thường thôi, Bể rộng bao la
Sương giăng nguyệt bóng la đà
Giọi mời tha thiết thiết tha mây ngàn
Mây giăng mắc hương tràn trong gió
Mãnh hồn cong mãi ngó xa vời
Muôn nơi thăm thẳm muôn nơi
Để hồn lỡ động không vơi nỗi sầu
Bóng sầu lặng, canh thâu soi bóng
Bóng nguyệt tan sương đọng long lanh
Mỏng manh dục cảm tan tành
Lòng thanh thản bước trong xanh cõi đời....
Bài này đã được xem 993 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|