qua miền cỏ dại
Ngắm lá chao theo gió thổi qua mành
Nghe nắng tắt thương anh chiều mưa đổ
Âm đàn gợn tựa ngàn con sóng vỗ
Bản nhạc buồn loang lổ bởi không nhau
Sụt sùi mưa cỏ rối nát nhàu nhàu
Gió quất nhẹ cũng làm đau triền núi
Cung trầm bổng vỗ về lời an ủi
Có phải hờn có phải tủi là... yêu?!
Phím tơ buông lả lướt khúc đoạn Kiều
Tạp âm dội cõi lòng xiêu nghiêng ngả
Dường như thể nỗi buồn lây hoa lá
Tiếng thở dài hoá đá nhịp thời gian
Gửi cho anh chút nắng ấm đại ngàn
Chút gió thoảng miên man mùi cỏ dại
Chút vương vấn như tình em còn mãi
Để cung đàn thôi hoang hoải thôi đau.